Thật sự Tết là thời gian mà chúng ta đều muốn dành cho gia đình, có những giây phút hạnh phúc, đoàn tụ bên nhau song tôi vẫn phải ra một quyết định cuối cùng: Viết đơn ly hôn hộ chính bố mẹ mình.

Bố mẹ tôi đã kết hôn tính đến nay là 22 năm. Bố tôi làm nghề thợ điện nước. Còn mẹ tôi làm công nhân may. Lương tháng của 2 người chỉ được khoảng hơn chục triệu. Tuy nhiên vì sống ở quê mức chi tiêu không cao nên bố mẹ cũng đủ nuôi chị em tôi ăn học và khôn lớn.

Nhà tôi chỉ có 2 chị em. Tôi năm nay 21 tuổi còn em trai tôi đang học cấp 2. Từ nhỏ, chị em tôi đã rất tự lập và chịu khó học nên sức học khá. Bố mẹ tôi hầu như không phải lo lắng về việc học của 2 chị em vì chúng tôi rất tự giác.

Không ngày nào ông không say sưa rồi về cà khịa, chửi bới thậm chí đánh đập mẹ tôi vô cớ. Ảnh minh họa.

Tôi rất biết ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi dạy tôi. Thế nhưng 1 năm có 365 ngày thì 350 ngày họ cãi vã. Nguyên nhân chỉ vì bố tôi cứ đi làm về là tụ tập rượu bia bù khú. Không ngày nào ông không say sưa rồi về cà khịa, chửi bới thậm chí đánh đập mẹ tôi vô cớ.

Có những lúc, mẹ bị bố tôi đánh đập đến thâm tím mặt mày. Tình cảm của bố mẹ ngày càng nguội lạnh dần. Mẹ trở thành người phụ nữ cam chịu, bất cần và chẳng quan tâm đến bố. Ông muốn sống sao thì sống, mẹ cứ nhẫn nhịn vì 2 con.

Nhiều khi cả nhà tôi muốn ăn 1 bữa cơm cùng nhau, cười nói vui vẻ, chụp ảnh với nhau, gọi 1 tiếng bố nhưng thật khó. Cũng chưa bao giờ bố tôi ngồi nói chuyện tình cảm, gần gũi với các con. Vì thế chúng tôi cũng chỉ biết đến mẹ và còn căm ghét, hận bố.

Nói ra thì mọi người có thể cho tôi là bất hiếu. Nhưng thật sự là có nhiều khi tôi còn có ý nghĩ muốn bố mẹ ly hôn hay bố chuyển vào Nam mà đi làm rồi sống luôn trong đó. Nhưng nghĩ lại, tôi lại thấy mình ác khi có suy nghĩ đó. Tôi cũng thấy thương cả bố, cả mẹ khi hai người không thể hòa hợp mà cứ phải chịu đựng nhau.

Thật sự tôi mệt mỏi lắm khi lúc nào cũng phải chứng kiến cảnh cãi vã, đánh đập. Từ nhỏ tới giờ tôi luôn bị ám ảnh với cảnh đó. Đã rất nhiều lần tôi nói với mẹ hãy ly hôn đi nhưng mẹ nhất quyết không chịu. Nhiều khi tôi không hiểu mẹ đang nghĩ gì nữa.

Cho tới hôm nay mùng 2 Tết, chỉ vì bữa chiều ăn muộn hơn 10 phút mà bố lại bắt đầu chửi mẹ tôi. Rồi ông hất cả mâm cơm Tết khiến bát đĩa vỡ loảng xoảng. Cơm canh bắn lung tung ra nền nhà. Mẹ tôi thì cứ cắm đầu dọn dẹp lại.

Nhìn cảnh đó, tôi đã phải nuốt lại cơn tức giận mà nhẹ nhàng nói với cả 2 người rằng nếu như không ở được với nhau nữa thì thôi, li hôn đi. Tôi cũng nói rõ là không phải tôi không muốn có cha mẹ. Nhưng mà có cha mẹ như thế này thì tôi thà không có còn hơn.

Mẹ tôi thì ôm mặt khóc. Còn bố tôi thì bảo viết đơn ly hôn luôn đi. Và đến hôm nay, sau 21 năm có mặt trên cõi đời và sống cùng người cha như vậy, tôi đã quyết định viết đơn xin ly hôn hộ bố mẹ mình. Bố mẹ tôi cũng đã ký vào đơn và bảo Tết xong mang ra phường nộp rồi.

Đây không phải năm đầu tiên nhà tôi không có Tết. Ảnh minh họa.

Đây không phải năm đầu tiên nhà tôi không có Tết. Mà đã từ rất lâu rồi, tôi không còn cái cảm giác háo hức chờ Tết đến nữa. Ngược lại, tôi thấy sợ Tết đến. Vì cứ Tết đến bố tôi lại cờ bạc, rượu chè rồi về chửi mắng 3 mẹ con tôi chẳng ra gì.

Đêm nay, tôi ngồi suy nghĩ lại một lần nữa. Tôi không biết mình làm vậy thì là đúng hay sai nữa khi đồng ý để bố mẹ chia tay nhau. Nhưng nếu để chọn lựa lại thì chắc tôi vẫn sẽ viết đơn ly hôn cho bố mẹ mình. Tôi chỉ mong sao, sau này tôi không lấy phải người đàn ông như bố tôi, không trở thành người phụ nữ như mẹ, không phải để con cái tôi sống một cuộc sống giống như tôi đang sống.

Tại sao mọi nhà rất hạnh phúc còn tôi thì không?