Ly hôn 2 năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu mà anh lặng người chết sững
Tôi và vợ lỡ có con trước khi cưới, trong khi mẹ tôi vốn đã không thích cô ấy. Khi về ở chúng, cả hai tranh cãi ngày một gay gắt tới mức không thể cứu vãn.
Sau khi ly hôn vợ, tôi nhanh chóng tái hôn. Người vợ sau này do mẹ tôi chọn lựa cẩn thận. Cô ấy được mẹ tôi yêu quý nên chúng tôi sống với nhau cũng nhẹ nhàng, bình yên.
Về phần vợ cũ và con trai, tôi hầu như không còn liên lạc từ ngày ly hôn. Nguyên nhân là vì vợ cũ dẫn con về quê sống với ông bà ngoại, tôi lại quá bận rộn với công việc. Thêm nữa, từ ngày ly hôn chồng, vợ cũ đổi hết số điện thoại, tài khoản facebook, như muốn cắt đứt hết với tôi
Đến gần đây, trong một lần công tác về quê vợ cũ, tôi quyết định sang thăm cô ấy và con. Nhiều năm không đến thăm một lần, tôi cũng thấy có lỗi. Vừa hay tôi vừa được thưởng một khoản, mẹ và vợ tôi vẫn chưa biết nên tôi quyết định đưa cho vợ cũ.
Khi nhìn thấy vợ cũ, tôi choáng váng vài phút. Vợ cũ trông trẻ ra vài tuổi, nhìn chẳng khác gì thời tôi và cô ấy mới quen biết nhau. Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng, thoải mái của cô ấy, tôi hiểu thời gian qua cô ấy sống vui vẻ.
Khi thấy tôi đến thăm, vợ cũng tỏ vẻ không ngờ, sau đó tôi thấy con trai chạy ra ôm lấy cô ấy. Tôi vừa nhìn qua liền biết đó là con của mình. Tôi định tiến lại bế con thì nghe một câu nói của thằng bé:
“Mẹ ơi người lạ vào nhà mình”.
Vợ cũ bình thản nhìn khuôn mặt tối sầm chết lặng của tôi. Cô ấy nói nhỏ với con gì đó rồi thằng bé chạy ra sân chơi. Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
“Anh vốn từ bỏ quyền làm cha, chẳng có trách nhiệm với con thì cũng đừng để nó phải trông ngóng anh. Sau này khi con lớn, em sẽ nói với con sau”.
Tôi không thể nói gì thêm, vì vợ cũ nói quá đúng rồi. Tôi chưa từng là người bố có trách nhiệm với con, thì con cũng chẳng cần phải nhớ tới người bố này. Nhưng khi thấy dáng vẻ giống mình như dúc, lại không nhận mình làm bố của con, trong lòng tôi thật sự khổ sở. Tôi hối hận vì ngày xưa chỉ nghe theo lời mẹ mà bỏ vợ con. Sau khi ly hôn, tôi cũng vì sợ mẹ không vui mà không dám đến thăm con. Tôi để máu mủ của mình sống cảnh chẳng biết mình có bố.
Vợ cũ kiên quyết nói không cần tôi phải chu cấp hay đến thăm. Cô ấy còn nói không muốn mẹ tôi tới làm lớn chuyện, cô ấy chỉ muốn sống yên vui với con. Tôi trở về trong tâm trạng suy sụp, thất vọng về bản thân. Tôi đã suy nghĩ nhiều đêm. Tôi có nên cho con những gì con cần, mặc kệ mẹ và vợ can ngăn? Dù sao thằng bé cũng nên biết nó có bố, được hưởng những gì một đứa trẻ cần.
Hãnh diện vì cưới được gái ngoan lại giỏi, chồng đau đớn khi thấy đoàn khách không mời trong ngày...
Tôi mới kết hôn được 3 ngày. Những ngày này, nhìn thấy bạn bè nhắn tin chúc mừng, lòng tôi lại càng rối bời. Chẳng biết nên tiếp tục hay chia tay để cả hai đỡ khổ.
Đang ở nhà nghỉ thì vợ gọi điện, tôi rón rén ra ngoài thì thấy "vật nhạy cảm" nhét dưới...
Đúng lúc ấy, một tin nhắn khác lại tới: "Đừng nói gì cả, em xem như mình chưa biết gì, chúc anh vui vẻ".
Bỏ vợ tài sắc vẹn toàn, chồng theo nhân tình quá đỗi bình thường, nhiều năm sau vợ lặng người...
Tôi nhớ ngày đó chồng đã rất nghiêm túc ngồi trước mặt tôi, nói rằng anh đã yêu người khác, không muốn ở bên tôi nữa. Trong lòng tôi lúc ấy đầy căm hận và oán trách.
Mẹ chồng yêu cầu vợ chồng tôi 5 năm sau cưới cần kế hoạch chưa sinh con, ai cũng phẫn...
Nói thật, tôi có tình cảm với Trang, thậm chí còn hy vọng sẽ có một đám cưới nếu cả hai may mắn đến được với nhau.