Xin chào bạn T.T.H.N, tác giả bài viết "Đúng hôm giỗ bố chồng, vừa thấy cảnh vợ địu con nấu nướng, chồng tôi đã hất tung tất cả rồi kéo vợ bỏ đi trước mặt cả nhà", bạn thật may mắn khi có một người chồng hết mực quan tâm, yêu thương vợ như thế. Mong rằng vợ chồng bạn sẽ có một cuộc sống thật êm ấm, hạnh phúc.

Tôi đây là một người chồng thất bại và tồi tệ. Vợ tôi cũng như bạn, em cam chịu, im lặng và nhẫn nhục. Nhưng em càng như thế, tôi càng cho rằng vợ mạnh mẽ, vợ tự lo toan được cho chính mình và cho con trai mới hơn 7 tháng tuổi.

 
 

Trước khi cưới, vợ tôi cũng xinh xắn, dịu dàng nhưng gia đình nghèo khổ. Gia đình tôi giàu có nên mẹ tôi không ưng em ngay từ đầu. Khi đó em nhiều lần đòi chia tay vì không chịu nổi áp lực từ mẹ tôi. Nhưng chính tôi cứ theo đuổi, thậm chí khóc lóc xin em đừng rời bỏ tôi. Vì quá yêu vợ, tôi còn thủ đoạn chọc thủng bao cao su để em dính bầu rồi ép cưới.

Nhưng tâm lý đàn ông chúng tôi mà, chưa có thì làm mọi cách cho có. Có rồi lại thấy chán ngán nên chẳng thèm gìn giữ, để ý tới. Cưới vợ rồi, tôi mặc định em là của riêng mình nên chẳng còn quan tâm, chiều chuộng như trước nữa. Tôi nhớ có lần vợ bảo thèm xoài khi đang bầu 6 tháng. Vì trời tối, tôi không chịu đi mua mà còn lớn tiếng gắt gỏng bảo vợ rách việc, hành hạ chồng.

Tôi mắng vợ có mỗi việc chăm con cũng làm không xong, để con khóc đêm hôm như thế thì làm sao con lớn được. (Ảnh minh họa)

Chỉ chờ có bấy nhiêu đó thôi, mẹ tôi xồng xộc lao vào nhiếc mắng em chẳng ra gì. Vợ tôi nằm cuộn người trong chăn, khóc tức tưởi. Tôi cũng chẳng thèm hỏi han mà bỏ đi nhậu với bạn bè. Ngẫm lại, tôi đúng là kẻ vô tâm, chẳng có trách nhiệm gì.

Vợ tôi sinh con trai nên mẹ tôi bắt buộc em phải ở nhà chồng chứ không cho về nhà đẻ. Mẹ vợ tôi có đến xin cho con gái về nhà đẻ nhưng mẹ tôi nhất quyết không cho, còn tỏ thái độ gay gắt. Mẹ tôi nói thẳng gái có chồng thì sống là con dâu nhà chồng, chết là ma nhà chồng, không được tự ý đi khỏi nhà chồng. Còn nếu vợ tôi vẫn muốn đi thì không còn đường về nữa. Vợ tôi rơm rớm nước mắt tiễn mẹ về.

Mẹ tôi thuê người chăm em được 3 tháng đầu tiên. Bà cũng có ý tách con trai khỏi mẹ nó nhưng tôi ngăn lại. Dù gì vợ tôi cũng chịu đau đớn để sinh con ra, tôi không nhẫn tâm bắt em xa con. Từ khi sinh con, tôi ngủ riêng ở phòng bên, còn vợ ngủ cùng con và người giúp việc.

Một tháng nay, tôi thường nghe con khóc nên qua xem sao. Khi qua thì vợ tôi đang ở trong phòng tắm, mặc kệ con gào khóc. Vài lần như thế, tôi đâm bực mình. Tôi mắng vợ có mỗi việc chăm con cũng làm không xong, để con khóc đêm hôm như thế thì làm sao con lớn được.

Tôi hỏi tại sao không nói tôi biết, em chỉ nhìn tôi một cách ai oán rồi đi ra bế con. (Ảnh minh họa)

Mẹ tôi cũng mắng em, còn đay nghiến, bảo nếu em không nuôi nổi con thì để bà thuê người nuôi. Mỗi lần bị mắng, vợ tôi chỉ ôm con khóc chứ không giải thích.

Đêm qua, tôi lại nghe con khóc nên vào tìm vợ. Thấy vợ trong nhà tắm, tôi đạp luôn cửa, định quát vợ vì không biết cách chăm con. Không ngờ, cảnh tượng trước mắt khiến tôi lặng người. Vợ tôi đang tự xoa dịu đầu ngực rớm máu với khuôn mặt đau đớn vô cùng. Thấy tôi, em vội lấy khăn che ngực lại.

Tôi hỏi tại sao không nói tôi biết, em chỉ nhìn tôi buồn rầu rồi đi ra bế con. Tôi giật con trên tay vợ rồi đưa thử ngón tay của mình vào miệng thằng bé. Ngay lập tức, con trai tôi cắn phập vào ngón tay tôi đau điếng. Thì ra thằng bé đang mọc răng, ngứa nướu nên cắn ti mẹ đến chảy máu.

Thấy vợ cắn răng chịu đau cho con bú mà tôi xót quá. Tôi ngẫm lại cũng lâu rồi chẳng thấy vợ cười nữa. Tôi hối hận quá mọi người ạ. Tôi phải làm sao để giúp vợ đây? Tôi sợ em bị trầm cảm mất rồi.