Khoảng 2 tháng gần đây, có hai mẹ con mới chuyển đến làm hàng xóm mới của nhà tôi. Mới ngày đầu đến, chị hàng xóm đã mang trái cây sang làm quà. Mấy ngày sau, mỗi khi thấy nhà tôi mở cửa là chị ấy lại vô tư dẫn đứa con trai sang để gửi trông giúp.

Vì tình nghĩa hàng xóm, lại thấy chị ấy một thân một mình nuôi con nên vài ba lần đầu tôi cũng đồng ý. Nhưng đến lần thứ 4 thì tôi từ chối luôn, vì con trai của chị ấy khó dạy bảo quá, lại táy máy tay chân suốt. Thằng bé vô tư đập hết ly cốc trên bàn, khiến tôi dọn dẹp không nghỉ tay. Nhưng chồng tôi cứ thấy thằng bé thì lại nhận lời trông giúp.

Chồng tôi nói thấy tội phụ nữ đơn thân nuôi con một mình cực khổ. Với lại tôi biết anh ấy muốn có con lắm, vì chúng tôi cưới nhau đã 3 năm rồi vẫn chưa có tin vui. Vậy là từ khi có gia đình chị hàng xóm dọn đến, chồng tôi nhận luôn việc trông con cho chị ấy.

Chồng tôi săn sóc thằng bé chu đáo lắm, tôi nhìn còn cảm thấy khó chịu. Anh ấy chăm từng bữa cơm, đến tắm rửa chơi cùng thằng bé. Thậm chí, từ khi có thằng bé, tôi thấy chồng chẳng còn ngó ngàng gì đến tôi. Tôi và chồng cứ càng có khoảng cách. Tôi muốn tìm cách trả thằng bé về nhà, còn chồng tôi thì cứ yêu thương nó hết nấc.

Ảnh minh họa: Internet

Cũng vì chuyện này mà vợ chồng cãi nhau liên miên, cứ thấy mặt chị hàng xóm và thằng con là chúng tôi lại chiến tranh lạnh với nhau.

Đến một hôm khi đi làm về sớm hơn một ngày, tôi thấy giày của chị hàng xóm đã ở trước cửa. Tôi hé mắt vào xem thì nghe chị ấy nói:

“Vợ anh ngây thơ đến tội. Nhìn anh cư xử như thế với thằng nhóc mà cũng chẳng nhận ra. Đúng là tội ghê!”.

Tôi lửa giận đùng đùng bước vào ba mặt một lời với hai con người ấy. Ai dè, người phụ nữ tôi xem là hàng xóm lại trơ trẽn khẳng định đứa trẻ kia là con trai của chồng tôi. Cô ta còn nói chuyển đến đây là để cha con gần nhau, để chồng tôi thỏa mong ước có con bấy lâu nay.

Quá sốc trước sự thật trước mặt, tôi đuổi thẳng ả bồ và chồng ra khỏi nhà. Chồng tôi hình như chỉ chờ đến lúc này thì trở mặt. Anh ta bảo chỉ đợi tôi nói ly hôn vì không muốn mất mặt với người khác. Anh ta còn bảo cứ giữ lấy ngôi nhà, anh ta không cần gì ngoài đứa con đã kiếm được.

Tôi quá ngỡ ngàng với những gì xảy ra trước mắt. Chuyện hiếm muộn không phải do lỗi mình tôi, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người thứ ba dư thừa. Gia đình họ dắt tay nhau rời đi mà tôi đau đớn nhìn theo…