Chỉ khác là nước mắt ấy làm cho cuộc hôn nhân tốt lên hay xấu đi mà thôi! Chứ làm gì có hạnh phúc nào mua được chỉ với nụ cười?

Như thời tiết. Có lúc nắng. Có khi mưa. Nắng để ấm. Mưa để tưới mát. Nắng có khi to. Thành cãi vã. Mưa có khi như trút. Mà xót xa. Hôn nhân thật chẳng khác thời tiết. Gặp lúc mưa thuận gió hoà mắt nhìn nhau ánh lên hạnh phúc. Khi trái gió trở giời kẻ đau người nản. Hôn nhân chẳng có hàn thử biểu hay dự báo thời tim nào hết. Có chăng chỉ là lòng nhạy cảm dành cho nhau mà biết, mà hiểu!

Vậy nên, hôn nhân có đôi khi vậy mà chẳng phải vậy! Phụ nữ là cái giống loài hay bị khổ trong hôn nhân nhất. Nhưng đàn ông cũng chẳng ngoại lệ hay được miễn trừ gì cả đâu. Chỉ có loài vô tâm mới không bị hôn nhân làm khó! Loài vô tâm ấy về bản chất đã chẳng coi hôn nhân là gì rồi! Có nhiều cặp vợ chồng học cách loài vô tâm để ứng đối với cuộc hôn nhân của mình. Nói văn vẻ: Vợ chồng kiểu bạn bè! Thân ai nấy lo, túi ai nấy giữ! Nhưng hôn nhân vậy thì khác nào vật vô tri? Đành rằng không ai chịu thay đổi mình để cho hôn nhân một cuộc đời, một số phận. Nhưng giữ (sống) trong cuộc hôn nhân ấy chỉ tổ làm phong trào ngoại tình được tăng cao thôi!

Ảnh minh họa: Internet

Tôi chẳng phải cao thủ trong hôn nhân mặc dù luôn khoái các talkshow về hôn nhân, luôn hào hứng mỗi khi làm khách mời về chuyện hôn nhân. Là bởi tôi luôn tò mò về chuyện hôn nhân. Là hiếu kỳ. Không phải để biến cuộc hôn nhân của mình trở thành mẫu mực. Mà chỉ là như đứa trẻ nhỏ ham muốn hiểu biết. Phải, trong hôn nhân, ai cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ. Cho dẫu cuộc hôn nhân ấy mười năm tuổi hay năm mươi năm tuổi. Chừng nào ta nghĩ ta hiểu hết về cơ chế của một cuộc hôn nhân thì cũng là lúc ta ngã ngửa với những điều bất thường khác bất ngờ xảy ra! Như sự trân trọng nhau trong quan hệ vợ chồng hay lòng tin hoặc trăm thứ lý thuyết khác. Xét cho cùng lý thuyết là vậy mà thực tế lại cóc phải vậy!

Cuộc hôn nhân nào cũng có nước mắt! Nhưng thà có nước mắt tuôn rơi còn hơn nước mắt chảy ngược vào trong! Nhiều người nuốt nhiều nước mắt quá mà thành cay nghiệt với hôn nhân là vậy! Đặc biệt là các mẹ! Nước mắt vì đau đã mặn, nước mắt vì tự làm đau còn mặn hơn nữa! Mà phụ nữ thì nhiều người rất có năng khiếu tự làm đau mình! Như một thứ khoái cảm! Thật! Chồng vô tâm 1 nhưng phụ nữ có thể biến cái 1 ấy thành 10, thành trăm. Một cuộc trò chuyện giữa phụ nữ với nhau thôi cũng thành nỗi tủi thân khi tàn cuộc! Chồng người ta! Chồng mình thì.... Rồi đau. Rồi tủi thân. Về hục hoặc với chồng còn đỡ. Vài người về giữ rịt trong lòng. Thành tổn thương sâu.

Hôn nhân nào cũng có nước mắt. Nhưng chẳng vì thế mà buồn đâu! Nó chỉ buồn nếu như người sống trong cuộc hôn nhân ấy mất đi niềm tin về hôn nhân. Nó sẽ giống việc ngón tay đau chạm vào đâu cũng đau vậy! Mất niềm tin vào hôn nhân là cách nhanh nhất huỷ hoại hôn nhân!

Bởi cuộc đời này ngắn ngủi nhường kia! Chúng ta đi qua một cuộc đời với mong mỏi điều gì nếu không phải là có một ai đó để dựa cậy lúc hắt hiu? Tiền bạc- Công việc- Vị trí- Xinh đẹp... Hay trăm thứ bà dằn khác nữa! Nếu sinh ra trong cuộc đời để chinh phục hay vươn tới những điều đó thì hãy đi thi Cuộc Đời Got talent! Bằng để sống thì hãy tận hưởng! Vậy thôi! Hôn nhân ấy chính là tậm hưởng! Tận hưởng một người đàn ông mà ta gọi là Chồng. Tận hưởng một người phụ nữ mà ta gọi là Vợ! Rồi chồng, rồi vợ ấy thưởng thức ta. Khiến ta trở nên giá trị. Ít nhất là với người đó! Để cuộc đời ta trở nên ý nghĩa hơn. Có con thì tuyệt. Mà không có con thì cũng là một cuộc đời thú vị khi làm gì cũng có một ai đó ở bên! Ta sinh ra vốn đã cô đơn. Người ta chỉ hết cô đơn khi được sống với người mà họ yêu. Và yêu họ!

Hôn nhân nào cũng có nước mắt.

Ừ, nếu phải khóc, hãy cứ khóc đi!

Và đừng mất lòng tin vào hôn nhân nhé!