Hôm qua, anh gọi cho em, giọng anh lè nhè, hình như anh đang say. Đã 5 năm dài từ ngày anh bỏ mẹ con em đi, vậy mà đến giờ khi nghe thấy giọng của anh em vẫn không kiềm được nước mắt. Như nỗi đau vẫn còn đó chưa từng bớt đi theo năm tháng, như bao nước mắt ngần ấy năm vẫn chưa đủ…

Anh nói anh muốn trở về, anh muốn lại làm chồng làm cha trong ngôi nhà nhỏ 5 người của mình. Nhưng anh ơi, anh có nhớ ngày anh ép em phải ký giấy ly hôn để anh theo bồ? Anh có nhớ em từng cầu xin anh ở lại, chịu hết mọi lời lẽ nặng nề, cả những bạt tay phũ phàng của anh? Anh có nhớ ngày anh ra tòa, em và con khóc cạn nước mắt thế nào? Anh có nhớ lúc anh dọn đồ đi, con đã ôm chân khóc òa đòi cha ở lại? Hay lúc đó, anh chỉ nghĩ được tự do để đến với tình yêu anh cho là đích thực trong đời?

 

Ngày tháng em và con bơ vơ không biết phải tiếp tục sống thế nào, anh chỉ biết dẫn bồ đi đó đây du lịch. Lúc em trầm cảm nặng phải điều trị mấy tháng dài, 3 con nhỏ phải nghỉ học để về quê ngoại nhờ các dì chăm lo, anh vẫn đang mải miết sắm váy áo sang trọng cho bồ. Bao năm tháng, sáng ra em phải sắm vai người cha gồng mình làm việc vì con, tối đến lại là người mẹ hai tay ôm con vào lòng dạy dỗ ủi an. Còn anh, 5 năm qua, không phải đã có nhà cao cửa rộng giàu sang với nhân tình, có từng nhắn một tin hỏi thăm con, có từng nghe lời cha mẹ anh đến tìm con một lần?

Ảnh minh họa: Internet

Anh ơi, em chưa từng trách cha mẹ anh vì sao không ngăn anh lại. Em chỉ trách tình nghĩa vợ chồng mình sao lại có lúc cạn cùng đến thế. Tháng ngày đó, em tin đến cuối đời mẹ con em cũng không quên được. Đó là lý do chỉ cần nhìn thấy anh, nghe thấy giọng anh nói, nước mắt em đã rơi không dứt. Không phải vì em còn thương kẻ bội bạc như anh, mà là vì chỉ cần thấy anh em lại nhớ mình đã từng trải qua tháng ngày tồi tệ thế nào…

Vậy mà giờ anh lại muốn quay về khi anh đã từng lạnh lùng rời đi? Vì nhân tình của anh không thể có được con, hay vì ba mẹ anh chưa từng chấp nhận chuyện này? Hay vì chút ít lương tâm còn sót lại nơi anh chợt trỗi dậy sau 5 năm dài bị mục rửa? Vì điều gì anh đòi quay về, đòi bắt con em đi với lời ngụy biện muốn cùng em gánh vác?

Anh nói anh muốn bù đắp cho mẹ con anh, thế thì anh muốn làm sao đây? Tiền bạc à? Ngày em không có một đồng trong người khi con út chưa được 1 năm tuổi đi cấp cứu, anh đã ở đâu? Ngày bé lớn vào lớp một không có tiền đóng học phí, anh có biết không? Lúc đó mẹ con em cần anh, anh đã ở đâu, anh đang vui vẻ bên nhân tình! Thế thì bây giờ, khi cuộc sống của mẹ con đã đủ đầy, vốn không cần anh nữa.

Hay anh muốn bù đắp tình cảm cho mẹ con em? Ngày em thương anh nhất, lại là lúc anh phũ phàng ra đi, lòng dạ có còn gì nữa đâu anh. Ngày con bé dại cần tình cảm của cha nhất, anh đành lòng vứt bỏ, thế thì cả đời nó cũng không còn cần anh nữa.

Em không còn muốn khóc nữa. Nước mắt của em, của con, của cha mẹ em, và cả những người yêu thương em 5 năm qua đã quá nhiều rồi. Em và con không còn sức và cũng không còn muốn chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Vì vậy, xin anh hãy để mẹ con em có cuộc sống yên ổn. Xin anh đừng xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa. Đừng nhớ về em khi đang say, cũng đừng hối hận làm gì nữa. Muộn rồi anh à, cả đời nãy cũng không cứu vãn được nữa đâu.

Anh ơi, cuộc sống của mẹ con em giờ đây rất tốt. Mỗi ngày, khi sáng ra các con đều giành để hôn mẹ, chiều về lại ríu rít tranh nhau kể em nghe chuyện một ngày. Với em, mỗi ngày đều là những ngày hạnh phúc. Em không cực khổ, càng không phải khóc lóc vì ai nữa. Vì vậy, em không cần anh gánh vác cùng em bất cứ điều gì. Nếu anh còn chút lương tri, còn nghĩ cho mẹ con em thì làm ơn đừng động đến hạnh phúc bình dị phải trả bằng không ít nước mắt và đau thương này của mẹ con em, được không?