Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Về những chuyện trước đây và cả bây giờ. Tôi ân hận lắm, nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ tốt với vợ hơn. Không để cô ấy ra đi uất ức như thế.

Vợ chồng tôi kết hôn đến nay là tròn 5 năm. Không giấu gì mọi người, tôi là một người hướng ngoại. Các mối quan hệ xã hội và bạn bè chiếm gần như tất cả thời gian mà tôi rảnh rỗi. Ngày ấy vợ tôi hay nói, cô ấy ghen tỵ với những người bạn của chồng. Cô ấy muốn tôi dành thời gian cho gia đình, vợ con. Nhưng tôi lại không thể làm được.

Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng, mức lương cũng không phải quá cao. Hàng tháng, tôi đưa vợ 10 triệu tiền chăm con và sinh hoạt. Còn lại thì để phục vụ nhu cầu cá nhân và thi thoảng cho bố mẹ đẻ chút tiền tiêu vặt.

Trước đây tôi cứ nghĩ vợ mình hay giấu tiền gửi về cho bố mẹ đẻ. Ảnh minh họa: Internet

Trước đây tôi cứ nghĩ vợ mình hay giấu tiền gửi về cho bố mẹ đẻ. Vì quần áo thì hầu như cô ấy chẳng sắm sửa thứ gì. Còn con tôi đi học cũng không phải là trường cao cấp. Vậy mà vợ tôi cứ suốt ngày than không có tiền.

3 tháng trước, vợ tôi phát hiện bị ung thư phổi. Đó là cú sốc lớn đối với tôi và cả gia đình. Bác sĩ nói với tôi, dù đổ tiền tỷ vào cũng không chắc sẽ khỏi. Vì lúc ấy bệnh tình đã chuyển nặng.

Tôi thật đáng trách. Thay vì tìm cách kiếm tiền để chạy chữa cho vợ, tôi lại  khuyên cô ấy bỏ cuộc. Đúng, tôi chính là thằng đã nhẫn tâm nói ra những lời ấy. Vợ tôi khi đó nằm trên giường bệnh, cô ấy ngoảnh mặt vào trong giấu đi những giọt nước mắt rồi nói: “Anh xin xuất viện đi. Em không chữa nữa”.

Mỗi lần lên cơn đau, cô ấy lại bấu chặt tay vào thành giường và gồng lên. Ảnh minh họa: Internet 

Ngay ngày mai, tôi đến viện xin cho vợ về và ký vào tờ giấy cam kết tự nguyện xin dừng điều trị. 2 tháng trời, vợ tôi đau đớn, vật lộn với bệnh tật. Mỗi lần lên cơn đau, cô ấy lại bấu chặt tay vào thành giường và gồng lên.

Nửa tháng trước, vợ tôi qua đời. Trước khi mất, cô ấy để lại cho tôi một bức thư và một cuốn sổ tiết kiệm. Khi mở ra, tôi sững sờ với số dư bên trong. Bởi số tiền ấy là 1 tỷ.

Vợ tôi đã viết thư để lại, cô ấy nói hãy dùng tiền tiết kiệm để nuôi con và lo cho cuộc sống của mình. Từ lúc biết cuốn sổ ấy, tôi day dứt lắm. Cả đời vợ tôi vì chồng vì con. Vậy mà tôi lại tiếc tiền chữa bệnh cho vợ. Biết rằng giờ phút này nói gì cũng không còn ý nghĩa. Nhưng nếu vợ tôi đứng trước mặt, tôi xin được quỳ gối tạ tội, mong em hãy tha thứ cho người chồng vô lương tâm này.