Bắt xe gần trăm cây số xuống thăm chồng, ngờ đâu vừa tới cửa phòng của anh tôi "đứng hình" với cảnh tượng trước mắt
Cưới nhau được 3 năm có lẻ nhưng tình cảm vợ chồng của tôi với anh rất tốt. Phần nữa vì chưa có con nên chúng tôi lúc nào cũng quấn quýt như sam, hầu như chưa xa nhau lâu bao giờ. Chỉ thi thoảng anh đi công tác song cũng chỉ nhanh chóng một vài ngày là lại về bên tôi. Nhưng lần nay lại khác:
“Em à, lần này công ty cử anh xuống trực tiếp quản lý công trường. Chắc cũng phải mất vài tháng đó em”.
Vừa nghe anh nói, tôi như người mất hồn:
“Vài tháng cơ hả anh”.
Nhìn tôi ủ rũ, anh nhẹ nhàng ôm vào lòng động viên:
“Nhanh thôi, em đừng buồn. Với lại, cuối tuần anh sẽ về thăm em”.
Đêm trước khi anh đi, vợ chồng nằm thủ thỉ tới sáng. Được anh động viên tôi thấy an tâm hơn phần nào.
Biết vợ ở nhà một mình sẽ buồn nên ngày nào anh cũng nhắn tin gọi điện hỏi han ân cần. Đêm nào trước khi ngủ hai vợ chồng cũng buôn điện thoại cả tiếng đồng hồ.
Vài ba tháng đầu là như vậy nhưng càng về sau, sự quan tâm anh dành cho tôi càng ngày càng vơi bớt. Những chuyến về thăm vợ chớp nhoáng của anh thưa dần. Bao đêm nằm đợi cuộc gọi của anh đều không có, tôi chủ động gọi lại thấy thuê bao tắt máy. Nhiều lần gạn hỏi anh đều giải thích rằng công việc cuối năm rất bận nên ít có thời gian cho tôi. Dù buồn lắm song tôi vẫn phải tự nhủ lòng, chỉ còn mấy tháng nữa thôi.
Nỗi nhớ chồng da diết như vò xé tôi mỗi đêm, cả tuần không thấy anh nhắn tin gọi điện khiến tôi không thể tập trung làm được việc gì. Không thể chờ đợi hơn nữa, tôi quyết định sẽ tới thăm anh.
Nghĩ là làm, tôi xin công ty nghỉ phép 1 tuần. Mau chóng khăn gói lên đường. Định bụng khiến anh bất ngờ nên tôi im lặng không gọi báo trước với anh.
Ngồi xe ê ẩm cả ngày đường, tới công trình anh thi công cũng đã nhá nhem tối. Lại phải đi bộ mất một đoạn dài đường gồ ghề mới vào được nơi anh ở trọ. Thấy phòng tắt điện tối om, tôi đành ngồi đợi.
Một lúc sau có người về mở cửa, vội vàng tôi đứng lên hỏi:
“Anh Thái phòng bên này thường về muộn vậy hả anh?”.
“Thái về lâu rồi, nó đưa bạn gái đi chơi từ chiều, chắc phải lúc nữa mới về”.
Hai từ bạn gái mà người đàn ông kia vừa nói làm tôi hoa mày chóng mặt, lẽ nào tôi hỏi nhầm phòng.
Vội bấm số gọi anh nhưng không được. Lòng như lửa đốt, tôi đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng. Các phòng trọ lần lượt tắt điện ngủ cả, còn lại mình tôi ngồi ngồi co ro dưới gốc cây.
Đợi quá nửa đêm, không tài nào liên lạc được với chồng, đành ngậm ngụi quay trở lại thị trấn tìm nhà nghỉ. Vừa đi vừa khóc, chưa bao giờ thấy tủi thân như vậy. Từ ngày làm vợ Thái, đây là lần đâu tiên anh để tôi có cảm giác bị bỏ rơi. Tiếng tút tút điện thoại ngoài vùng phủ sóng kia khiến tôi hoang mang nghĩ lại lời nói của người đàn ông hồi nãy.
Cả đên nằm trằn trọc trong nhà nghỉ, không thể chợp mắt dù chỉ vài giây. Bởi cứ nhắm mắt hình ảnh của Thái đang vui vẻ với cô gái nào đó khiến tôi như điên dại. Rút cuộc anh đã đi đâu cả đêm?
Kim đồng hồ chỉ vào số 6, tôi choàng dậy, bắt xe ôm tới nhà trọ của anh. Vừa tới gần phòng đã nghe tới tiếng cười khúc khích:
“Đêm qua em thích chứ?”.
Đó là giọng của Thái chứ không phải ai khác, cố giữ bình tĩnh tiến sát lại cánh cửa khép hờ.
“Vậy giờ em phải thưởng lại cho anh?”.
Giọng khiêu gợi của chồng làm tôi sởn da gà. Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ đã nhòa đi bởi ánh sáng buổi sớm đông.
Gạt nước mắt, đẩy mạnh cửa tôi lao thẳng vào trong:
“Cả đêm qua vẫn chưa đủ hay sao mà giờ bảnh mắt 2 người vẫn nằm đây đòi thưởng với thức?”.
Thái giật mình, mặt tái nhợt đẩy cô gái kia ra khỏi người:
“Em,… em đến đây lúc nào?”
“Lúc nào à, từ cái lúc anh đưa cô ả này đi 'thưởng thức' ấy”.
Tôi trả lời anh cùng tiếng cười mỉa mai lẫn trong hai hài nước mắt.
Vội vàng vơ lấy cái áo khoác lại lên người, Thái lắp bắp:
“Em à, anh xin lỗi”.
“Xin lỗi ư? Anh để tôi một mình trên thành phố ngồi ngóng đợi từng ngày từng giờ để về đây ôm ấp người khác. Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa mà dễ dàng nói mấy lời xin lỗi thế? Thì ra những ngày qua, anh bận không có thời gian cho tôi là vì thế này.
Không gào khóc ghen tuông, tôi quay gót đi thẳng. Mặc cho Thái đuổi theo giải thích, tôi đi một mạch tới bến chọn cho mình chỗ ngồi bên cửa sổ. Trước khi xe chuyển bánh, tôi không quên nhắn lại với anh:
“Cuối tuần anh tạm xa cô ta một ngày để về làm thủ tục ly hôn với tôi”.
Phụ nữ có 3 chỗ này càng "có da có thịt" thì càng nhiều lộc, không phú quý cũng giàu...
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.
6 bí quyết của phụ nữ khiến đàn ông thương nhớ khôn nguôi, ngày đêm thao thức
Chỉ cần biết qua 6 “chiêu trò” này, phụ nữ liền gieo thương nhớ vào tâm trí của đàn ông,...
Phúc đức tại mẫu, phụ nữ 'giữ mình' với 3 điều không quản, những việc không giúp
"Phúc đức tại mẫu", phụ nữ thông minh luôn sống với quy tắc này để bảo toàn phúc đức cả...
Hành động vô thức của đàn ông khi hôn chứng tỏ anh ấy cực kì nâng niu và quý trọng...
Nụ hôn của đàn ông có thể chứa đựng sự giả dối hời hợt, cũng có thể nói lên tình...