Bất ngờ về nhà chồng không báo trước, tôi chết sững rồi rụng rời tay chân nhìn thấy món đồ phơi trong sân
Tôi kết hôn đã 10 năm, có ba cô con gái. Ai cũng khuyên tôi ráng sinh thêm một đứa nữa, biết đâu là con trai. Nhưng tôi thấy nuôi ba con đã vất vả rồi, còn sợ không đủ sức lo đủ cho con, giờ ráng thêm một đứa nữa thì không ổn.
Quả thật tôi chưa từng nghe chồng thở than chuyện tôi sinh con gái. Chỉ có bố mẹ chồng tôi tỏ ra không thích, họ hàng cũng nói ra nói vào. Nhiều khi nhìn ba đứa con gái xinh xắn mình sinh ra, tôi chạnh lòng vì các con không được ông bà yêu thương nhiều. Nhưng cũng may, chồng tôi rất cưng yêu các con, luôn được các con quấn quýt không rời. Tôi nhìn thấy vậy cũng thấy được an ủi.
Tôi và chồng có nhà riêng, thường xuyên về thăm bố mẹ hai bên. Nhưng mấy tháng gần đây, mẹ chồng tôi hay nói bóng gió bảo tôi không cần về, chồng tôi về là được rồi. Ban đầu tôi nghe tức lắm, nhưng nghĩ lại thì tôi có khó chịu cũng không thay đổi được gì.
Cuối tuần vừa rồi chồng tôi đi công tác, tôi cũng có việc về ngang nhà bố mẹ chồng. Chần chừ một hồi lâu, tôi quyết định ghé vào thăm ông bà. Tôi nghĩ bụng bố mẹ chồng cũng có tuổi rồi, tôi cũng chẳng nên để bụng với họ làm gì.
Nhưng vừa dựng xe ở trước cửa nhà bố mẹ chồng, tôi điếng người khi thấy thứ đồ được treo trên giá phơi đồ. Đó là đồ của trẻ sơ sinh. Phải nói rằng bố mẹ chồng tôi chỉ có chồng tôi là con một, họ hàng gần đây cũng không có ai sinh con. Vậy đồ sơ sinh này là của ai mà lại phơi trong nhà bố mẹ chồng tôi?
Tôi im lặng đi vào nhà bố mẹ chồng. Cửa không khóa, tôi nghe tiếng tiếng con nít khóc, theo đó là tiếng của mẹ chồng tôi:
“Cháu nội của bà ngoan nào, trộm vía lớn lên thể nào cũng đẹp trai như bố mày! Bà đây được bế cháu trai thì mai có chết cũng hả dạ”.
Tôi đi đến phòng khách thì phát hiện chồng tôi đang ngồi cạnh một người phụ nữ trẻ hơn tôi vài tuổi. Chồng tôi ôm vai cô ta, còn mẹ chồng tôi đang bế đứa trẻ. Nhìn họ như một gia đình thật sự, vậy tôi là ai đây?
Khi thấy sự xuất hiện của tôi, chồng tôi và người phụ nữ kia tỏ ra lúng túng. Mẹ chồng tôi thì vẫn cười giỡn với cháu nội như chẳng có chuyện gì. Sau khi trở về nhà, chồng tôi xin lỗi vì đã lừa dối tôi. Anh nói rằng muốn hoàn thành tâm nguyện có cháu trai của mẹ, rằng anh không yêu người phụ nữ kia. Tôi cười nhạt, có kẻ ngốc mới tin!
Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn ly hôn chồng, tôi thương ba đứa con của mình chẳng còn bố bên cạnh. Nhưng không ly hôn, mẹ con tôi làm sao sống trong gia đình thế này đây?
Sau ly hôn để lại hết tài sản cho vợ con, 2 năm sau tôi bàng hoàng thấy dáng vẻ...
Sau một tháng giằng co thì chúng tôi ra tòa. Tôi nhường cho vợ quyền nuôi con, đồng thời ra đi tay trắng.
Con gái học giỏi bỗng tụt hạng dốt nhất lớp, mẹ quát mắng nhưng lại sốc ngất khi nghe con...
Mặc cho con la hét, đang cơn thịnh nộ, Hà mắng con không tiếc lời. Đúng lúc đó, bà giúp việc đi về, thấy vậy bà vội ôm chầm lấy bé Thỏ và xin Hà bớt lời.
Bị gái lạ tát tới tấp trên phố, tôi bàng hoàng phát hiện bí mật đằng sau của gia đình...
Nhưng hiện tại chúng tôi ai cũng có cuộc sống yên ả, dù là tôi, người anh em song sinh kia hay là em gái của tôi. Sẽ ra sao nếu tôi nói ra bí mật của gia đình này? Tôi có nên nói ra hay không?
5 năm làm mẹ đơn thân, mẹ chồng "hụt" bất ngờ tìm đến đòi gặp cháu và trao tài sản...
Tôi dù hận mẹ con Quốc nhưng đứa con là máu mủ của tôi, tôi không thể giết đứa trẻ vô tội này. Vì thế, tôi đành nói dối rằng mình đã phá thai để tránh xa hai con người ác độc đó.