Hơn nửa năm nay, chuyện "chăn gối" của vợ chồng B không còn mặn mà. B cảm nhận chồng chỉ như đang "trả bài'' mà thôi. Thậm chí anh còn cảm thấy khó chịu mỗi khi B đòi hỏi. Cứ nghĩ mình làm gì đó khiến chồng phật ý, B ra sức thay đổi, từ ngoại hình đến cách làm vợ... nhưng A vẫn như không. Càng ngày anh càng dửng dưng với vợ.

Hôm qua thứ 7, đúng ra A không phải đi làm. Nhưng anh ăn mặc chỉn chu, xịt nước hoa thơm nức rồi rời nhà từ sáng sớm. B có hỏi chồng đi đâu mà trông hào nhoáng thế vậy, nhưng anh gắt: "Đàn bà biết gì mà lắm chuyện".
Thế rồi chồng đi biền biệt đến chiều muộn cũng chưa thấy về. B có gọi và nhắn tin hỏi han anh ăn cơm tối không, chồng cũng chẳng thèm đáp lời!
Khoảng 6 giờ tối, con trai 4 tuổi của B bỗng có biểu hiện lạ. Thằng bé tự dưng ôm bụng khóc ngằn ngặt. Mặt tím tái đi, mồ hôi trán vã ra nhưng vẫn kêu lạnh. Đặc biệt con B còn bị nôn mửa nữa.
B cuống cuồng gọi cấp cứu. Rất nhanh sau đó con B được đưa đi viện. Sau đó B gọi cho chồng. Nhưng gọi đến cháy máy mà A vẫn không nghe. Sợ anh đang bận giải quyết công việc nên B còn cẩn thận nhắn tin cho chồng về tình hình bệnh của con nữa. Nhưng đổi lại, phía A vẫn bặt vô âm tín!
Hơn 9 giờ tối, con B mới cấp cứu xong. Thằng bé bị lồng ruột do vừa ăn xong đã chạy nhảy nô đùa quá sức. Lúc này B mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy vẫn chưa ăn gì, nhưng B không thấy đói, chỉ cảm thấy trong người bồn chồn không yên. Chắc là do B lo lắng cho con quá rồi. Về phía A, anh vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện lại cho B. Lúc đó B còn nghĩ, có lẽ A đang bận tiếp khách hàng rồi!
Bác sĩ yêu cầu B đi mua thuốc cho con. B cầm hóa đơn nhanh chóng ra hiệu thuốc gần bệnh viện. Đang lúc mải mốt, B bỗng đâm rầm vào 1 đôi nam nữ đang ôm nhau đi từ phòng cấp cứu ra.
Cú va chạm bất ngờ làm túi thuốc trên tay B và tờ kết quả khám bệnh của đối phương cùng rơi xuống đất. Biết lỗi do mình, B vội vàng cúi xuống nhặt tờ giấy đó lên trả lại người ta. B có đọc nhanh được bác sĩ chẩn đoán cho người đó bị đầy hơi do ăn uống quá nhiều thứ bổ trong 1 ngày.
Đang cuống quýt nói lời xin lỗi họ, B á khẩu khi nhìn thấy người đối diện mình. Đó chính là chồng B và 1 người phụ nữ lạ. Cô gái kia còn đang gục đầu vào vai Tú, ra vẻ nũng nịu, yếu đuối.
Thấy B, A cũng bất ngờ, vội vàng buông nhân tình ra. Anh lắp bắp hỏi B: "Sao em lại ở đây?". Còn cô gái kia thì ngúng nguẩy hỏi A: "Bà nào đây anh? Người quen của anh à?".
Đến lúc này B mới vỡ lẽ, hóa ra, Tú không bắt máy, không đọc tin nhắn của B là đang bận hú hí với nhân tình. B nói với chồng: "Chẳng phải tôi đã nói với anh rằng con ốm hay sao?". Lúc này A mới hoảng hốt: "Con ốm thật sao? Anh tưởng em nói dối...".
B nhếch mép cười khinh bỉ và không thèm đáp lại A nữa, vội vàng trở về giường bệnh của con. A vội buông nhân tình đuổi theo B. Đúng lúc B đến phòng bệnh của con thì bác sĩ hỏi lớn: "Ai là người nhà của bé Linh (con B)". B lập tức lên tiếng: "Là B". Bác sĩ đưa mắt về phía A và hỏi anh là ai? B nhẹ nhàng đáp: "Người dưng"...

Con B lúc đó đã ổn định sức khỏe và có thể xuất viện. Bác sĩ đề nghị B nên để cháu lại đến sáng mai để theo dõi thêm. Lúc này A mới tức giận kéo B ra 1 góc rồi chất vấn: "Sao anh cũng là cha của con, em lại nói là người dưng?". B gạt tay Tú, nói thẳng: "Anh nói câu đó mà không biết ngượng à? Vậy lúc con ốm, đi cấp cứu cần bố ở bên thì anh ở đâu? Đây không phải lần đầu mà rất nhiều lần anh vô tâm với mẹ con B rồi. Anh yên tâm, ngay ngày mai trở về nhà, B sẽ trả sự tự do cho anh muốn làm gì thì làm".
A lặng người vì câu nói của B, nhưng B mặc kệ. Anh đã khiến B quá thất vọng rồi!