Phụ Nữ Sức Khỏe

Chạy xe máy gần 3 tiếng về ăn một bữa cơm với vợ mới sinh rồi nghẹn ngào khi thấy mâm cơm mẹ dành của em…

Mẹ tôi vốn không thích Nga, tôi biết vậy. Bà chê gia đình em nghèo, lại không kiếm được tiền nhiều. Em chỉ có thể làm một vị trí kế toán nhỏ ở quê tôi, tiền lương cũng 3 4 triệu một tháng. Tôi thì lại làm tận ở thành phố, lương lại cao hơn em gấp mấy lần. Cứ thế mà mẹ tôi từng nhất quyết không chịu để tôi cưới em. Nhưng tôi thương em lắm, cương quyết miết rồi mẹ tôi cũng miễn cưỡng gật đầu. Dù vậy, tôi biết là em sẽ chịu không ít cực khổ khi về làm dâu. Vì mẹ tôi vốn tính đã khó, giờ lại không thích em, thế nào cũng càm ràm không ít.

Tôi đứng giữa, thật lắm lúc cũng không biết phải làm sao cho đúng. Bên trọng bên khinh thì không được. Tôi đành cố làm dịu lòng mẹ rồi động viên vợ mình. Nga lại hiền lành, hiểu chuyện nên chưa từng trách tôi. Em lúc nào cũng cười trừ, cứ bảo: “Thôi anh có mình mẹ, người già có khó tính chút cũng không sao mà. Em chịu được”. Nghe thế mà tôi lại càng thương em. Nhiều khi thấy nhà cửa ngột ngạt quá mà tôi chở em ra ngoài đổi không khí hẹn hò.

Ảnh minh họa: Internet

Tôi đi làm ở thành phố, cứ cuối tuần là bắt xe khách về, hoặc rảnh thì thôi chạy xe máy về quê. Đi xe khách thì khoảng hơn 2 tiếng, xe máy thì mất khoảng 3 tiếng. Lúc vợ tôi có thai, vì cứ lo mẹ tôi cũng già rồi, lỡ vợ chuyển dạ thì lại vất vả. Vì vậy mà tôi xin phép làm việc ở nhà thời gian vợ sắp sinh để dễ bề gánh vác.

Thế là ngoài thời gian ngồi máy làm việc, tôi luôn ở bên lo cho vợ đủ đầy. Mẹ tôi thấy vậy lại đâm ra khó chịu. Bà cứ bảo: “Đàn bà đẻ thôi mà, mày có cần lo thế không? Ai mà chẳng thế?”. Tôi nghe thế cũng chỉ cười trừ. Còn vợ tôi thấy vậy lại sợ mẹ tôi không vui, cứ ra hiểu bảo tôi đừng làm gì. Dù tôi biết là vợ cũng tủi thân lắm, đêm đến là ôm chồng mặt buồn xo. Tôi thật cũng không thích mẹ cứ càm ràm mải miết như vậy. Nhưng tôi cũng không thể ra ở riêng, bỏ mẹ ở một mình được.

Rồi vợ tôi cũng sinh con trai đầu lòng. Niềm hạnh phúc lần đầu được làm cho lại tiếp thêm cho tôi không ít động lực. Tôi tự hứa với chính mình sẽ cố gắng thật nhiều để cho vợ con cuộc sống đủ đầy hơn.

Vợ sinh được khoảng 1 tuần thì tôi quay lại thành phố làm việc. Thời gian này tôi càng bận rộn hơn với nhiều dự án mới. Thường khoảng 2 tuần tôi mới về nhà. Nhưng lạ là mỗi lần về tôi chẳng thấy vợ mình mập lên được bao nhiêu, cứ nghĩ đàn bà sinh con phải phát tiếng chứ? Còn vợ tôi thì cứ vậy, có khi còn ốm hẳn đi. Thấy vợ vậy mà tôi thương lắm. Có hôm trước khi tôi về, vợ còn nhắn tin: “Anh mua cho em hộp cơm thịt nướng nhé. Nhưng đừng cho mẹ biết, giấu kỹ chút nhé chồng. Mẹ biết, mẹ không vui”. Tôi cũng chỉ nghĩ chắc em không muốn mẹ càm ràm vì đòi ăn này kia thôi. Thấy vợ ăn ngon quá, tôi lại đùa: “Như em bị bỏ đói cả năm trời vậy”. Vợ tôi lại không cười, chỉ cúi mặt ăn.

Đến một hôm, tôi kết thúc dự án thành công, được nghỉ vài ngày. Thế là tôi phi xe về nhà mà không báo cho mẹ và vợ biết. Về đến nhà thì nhà cửa yên ắng lắm, không thấy mẹ và vợ tôi ở nhà trên. Con tôi thì đang ngủ say trong phòng. Vào nhà bếp, theo thói quen, tôi mở thử lồng bàn xem hôm nay mẹ chuẩn bị món gì. Lúc này tôi mới chết sững khi mâm cơm chỉ vỏn vẹn một dĩa rau luộc đã vàng úa, bát cơm trắng và chén nước mắm. Lòng tôi nghẹn lại. Tôi vội đi tìm vợ mình.

Ảnh minh họa: Internet

Tôi ra sau nhà thì thấy vợ đang xách một xô nước đầy, dáng em gầy gò khó khăn đi từng bước.

- Em làm gì vậy? Sao lại làm cái này? Mới sinh mà làm cái gì?

- Không em làm được mà, mấy nay em vẫn làm. Không thì cây mẹ chăm chết mất.

- Em vào nhà ngay đi! Mà này, mẹ ngày nào cũng chuẩn bị cơm cho em à?

- Dạ, mẹ đi chợ rồi làm cơm cho em.

- Thế, em ăn chưa?

- Dạ chưa, giờ chắc mẹ làm rồi, em làm tí rồi vào ăn.

Tôi vội ra giành lấy xô nước trên tay em rồi bắt em vào nhà nghỉ ngơi. Tưới xong vườn sau nhà, tôi ra thẳng chợ mua thịt cá về cho vợ.

Lúc tôi và vợ đang ở phòng ngủ chơi với con thì nghe giọng mẹ khó chịu bên ngoài:

- Mới đi có một chốc mà dám lén đi mua thịt ăn à? Đã ăn bám rồi còn không biết điều. Tôi khổ quá mới có con dâu như cô!

- Là con mua cho vợ đó mẹ. Vợ con sinh mà mẹ nỡ lòng nào bắt cô ấy ăn toàn rau thế này ?

- Con…con về khi nào vậy ? Do hôm nay mẹ chưa mua thịt thôi, chứ làm gì đến mức đó ?

- Con biết rồi. Mẹ toàn tiết kiệm quá đáng. Con gửi tiền về có bao giờ thiếu đâu ? Là mẹ không thích vợ con. Vậy để con dọn ra ngoài, không cứ thế này sao cô ấy chịu nổi.

Nghe tôi nói thế mà mẹ tôi giận lắm, bà la mắng không dứt. Tôi biết tính mẹ tôi sẽ càng ngày càng khó chịu, vợ tôi sẽ không thể sống nổi cùng bà. Tôi không thay đổi quyết định của mình. Tôi kiếm được nhà vài ngày sau đó rồi dọn đi cùng vợ con. Vợ tôi lúc đi, cô ấy khóc nhưng lại như hạnh phúc lắm. Tôi thấy mà lại càng thương vợ hơn…

Quỳnh Giang (t/h)