2 năm trước, tôi và Vinh, chồng cũ, ly hôn trong ầm ĩ. Vinh là kẻ ham chơi lười làm, chỉ thích hưởng thụ mà không thích lao động. Tôi là trụ cột gia đình, vừa kiếm tiền vừa lo liệu chuyện nhà cửa. Bố chồng mất sớm, mẹ chồng ốm yếu, nay đau mai bệnh nên kinh tế trong nhà lúc nào cũng cạn kiệt, thiếu trước hụt sau. Tôi khuyên Vinh đi tìm việc ổn định thì anh ta mắng chửi, đánh vợ vì dám chê bai, coi thường chồng. Mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng, tôi quyết tâm ly hôn để giải thoát cho chính mình.

Nhưng người làm tôi lo lắng nhất lại là mẹ chồng. Bà thương dâu thương cháu, hiền khô như đất. Vì quá hiền nên bà không dạy nổi con trai, đành bất lực nhìn con dâu bỏ đi. Ngày ly hôn, bà ôm lấy cháu nhỏ, khóc sưng mắt, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện tôi hãy đưa con về thăm bà thường xuyên.

Hậu ly hôn, tôi lao vào công việc, kiếm tiền khá nhiều. Bố mẹ, anh chị giúp đỡ nên tôi mua được căn nhà nhỏ, cuộc sống dần ổn định. Còn Vinh, nghe đâu anh ta bỏ quê đi làm ăn xa rồi biệt tích, bỏ mẹ già ở lại một mình.

Hôm qua là ngày giỗ bố chồng cũ, tôi dẫn con về thăm mẹ chồng cũ, sẵn tiện thắp nén hương cho ông. Thấy tôi về, bà sửng sốt. Đến khi con tôi cất tiếng chào bà nội, bà mới bật khóc ôm lấy cháu. Bà vừa khóc vừa hỏi han tôi đủ thứ chuyện.

Tôi cùng mẹ chồng cũ nấu nướng mâm cúng đơn giản rồi cùng ăn bữa cơm với nhau. Bà nói đã lâu lắm rồi mới được ăn một bữa cơm ngon đến thế, cũng lâu rồi mới vui vẻ đến vậy. Nhìn mẹ già cọm, lưng còng mà vẫn sống khổ cực trong căn nhà cũ kĩ, tôi lại xót xa.

Trong lúc trò chuyện, bà lấy ra một cuốn album đã cũ, chỉ to bằng nửa quyển vở. Bà đưa tôi xem và nói rằng ngày nào bà cũng xem đi xem lại nên ảnh cũng nhàu rồi. Mở ra, tôi nghẹn ngào vì bên trong toàn là ảnh của tôi và con gái. Chỉ khoảng hơn 10 tấm ảnh thôi, tôi để lại trước lúc rời khỏi nhà, nào ngờ lại trở thành kỉ vật vô giá của mẹ. Bà nói cuốn album chính là động lực sống của bà, nếu không có nó, bà sợ sẽ không vượt qua được nỗi cô đơn và những lúc bệnh tật.

Trong tôi dâng lên một nỗi áy náy kì lạ. Biết là đã ly hôn rồi nhưng tôi vẫn cắn rứt lương tâm vì không thường xuyên về thăm bà, để bà sống hiu quạnh, khổ cực. Tôi có nên đưa mẹ về sống cùng mình không? Tôi chỉ sợ khi chồng cũ biết chuyện, anh ta lại quậy tung, ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của mình thôi.